Một hôm, dì phước trông coi Phòng Thánh, tình cờ bắt tại trận một em trong nhóm giúp lễ, đang lén ăn bánh lễ. Em xanh cả mặt mà không biết phải chống chữa làm sao. Em đành phải chịu trận, nhận lỗi và xin hứa: “từ nay, con sẽ không dám làm như vậy nữa”.
Câu chuyện như thế tưởng đã xong. Nào ai ngờ sau đó, xảy ra một cuộc cãi vã thật dữ dội giữa các em giúp lễ với nhau, là “mày cũng có ăn nữa nè”. Thì ra, đâu phải là chỉ có một tên, mà nhiều tên cũng đã từng ăn bánh lễ. Đâu phải chỉ một lần, mà chắc chắn là đã nhiều lần rồi.
Chính vì sự ồn ào cãi vã này, mà ông bố của “em bị sơ bắt tại trận đã ăn bánh lễ trong phòng thánh”, đã lôi đứa con trai mình ra đánh một trận cho chừa.
Nhưng khi bà con lối xóm nghe biết chuyện, mới bàn tán với nhau: Ổng đánh ổng thì mới phải, bởi ổng làm công chức nhà nước, mà cũng ăn hối lộ này khác, thì nói chi là đứa con.
Chắc nó cũng đã từng quen cái cách lý luận của cha nó: Làm nghề gì thì ăn cái đó. Làm đường thì “ăn đá, ăn nhựa đường”, làm công trình xây dựng thì “ăn gạch, ăn đá, ăn xi măng”, còn giúp lễ thì “ăn bánh lễ”, chuyện bình thường thôi! Đúng là cha nào con nấy !!!!