Đã bắt giữ người phá hoại Tượng Thánh Tâm Chúa Giêsu 90 năm của Nhà Thờ Chính Tòa
Cảnh sát đã bắt giữ tên Isaiah Cantrell, 30 tuổi vào thứ Tư, ngày 17 tháng 9 vì bị cáo buộc phá hủy một bức tượng lịch sử của Thánh Tâm Chúa Giêsu tại...
– Đêm về… thành phố chùng xuống, nép mình trốn khỏi những tia nắng mặt trời nóng nực để đi tìm ánh trăng thanh mát. Trong trạm, tiếng bước chân vội vã, dồn dập của những con người không quen biết. Họ lướt ngang qua nhau, chen chúc để lên xe cho kịp giờ. Mọi người ai cũng tay xách nách mang. Giữa dòng người xô bồ ấy, chúng tôi cũng len lỏi lên xe bởi chẳng may đến muộn sẽ hết mất giường lại phải nằm luồng phía sau.
Bỏ lại phố phường đông đúc lấp loáng ánh đèn hắt ra từ những cửa hiệu ven đường, chiếc xe lao mình ra khỏi vành đai thành phố. Hình như khi ở phố, trăm ngàn thứ ánh sáng nhân tạo khiến người ta quên mất vầng sáng chủ lực trên cao. Chỉ khi ra hẳn chốn đô thành, người ta mới để tâm đến sự tồn tại của ‘cây đèn đêm’ này.
Ù…ù…ù…
Một kẽ hở nơi góc khiến ‘gió trong’ luồn vào xe và lòng tôi bỗng hóa ‘thênh thang’. Không hiểu sao, mỗi chuyến xe lại mang đến cho tôi một cảm giác lạ lùng chẳng thể gọi thành tên. Ngồi lặng nhìn đất trời đen huyền di chuyển theo bánh xe, miền ký ức đâu đó vươn mình thức dậy, tôi như đang trôi trong giấc mơ lấp loáng ánh trăng vàng. Màn kính chắc nịch hai bên hông xe cũng không thể ngăn cản tôi ngửa cổ hớp lấy những giọt trăng trong vắt có vị của ấu thơ ngọt ngào. Bầu trời tâm hồn bỗng trải rộng ra, chạy xa một thoáng về thời trẻ trâu rồi nhanh chóng cuốn lại, dừng ngay ở điểm trăng hiện tại. Và rồi, không biết từ lúc nào, tôi lim dim chìm vào giấc ngủ. Trong cái lim dim ấy, tôi có cảm giác cần phải giải phóng một cái gì đó…
Xe cứ chạy, chạy mãi! Kim đồng hồ cứ thế nhích dần qua nửa đêm, rồi chầm chậm về sáng. Mỗi lần tỉnh giấc, tôi lại giở ống tay áo khoác nhìn đồng hồ, thầm trừ lùi giờ xe sẽ đến nơi rồi cứ nhắm mắt lâng lâng tâm trạng sắp được về nhà dòng tham dự lễ khấn.
Khoảng 1 giờ sáng, khi mọi hành khách đang im lìm, anh lơ xe bỗng có một ‘thông báo khẩn’. À, thì ra là thông báo “thoát nước cứu thân”. Xe chợt dừng lại trên quốc lộ ở một cánh đồng hoang, cách một khoảng là những dãy núi đen dài tít tắp. Dù thất vọng, dù đã quyết định không xuống xe nhưng cuối cùng tôi cũng rời khỏi chỗ của mình. Tôi hơi buồn một tý là người chị em nằm bên không cùng xuống theo.
Trong tích tắc, cả đám đông đều “xử lý” rất nhanh gọn ở chỗ gần bánh xe. Còn tôi, đường đường là một masơ nên không biết phải làm thế nào. Đang khi loay hoay, đi tới đi lui thì các hành khách đã lên xe mất rồi. Không một cái ngoái nhìn…Chiếc xe bỗng lăn bánh.
Hốt hoảng… thất thần… tôi chạy theo xe với tiếng kêu thất thanh: “Chú ơi, còn người… chờ… cháu với…!”. Xe vẫn chạy… vụt bay như một tên lửa lao vào trong bóng tối rồi mất hút. 1 giờ sáng… Tôi hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng nhưng không phải, tất cả đều rất thật trước mắt tôi. Tôi bắt đầu hoảng loạn, mặt cắt không ra giọt máu nào nữa. Bao nhiêu điều kinh hoàng phút chốc hiện lên trong tâm trí. Những cảnh tượng thời trẻ trâu xem phim kinh dị bắt đầu có cơ hội tái hiện. Tôi rùng mình nhìn vào cánh rừng có vẻ ma mị, tưởng tượng ra những con ma tóc dài đang ngồi vắt vẻo trên mấy cái cây đằng xa, tiến gần về phía mình. Nghe tiếng gió ù ù bên tai, tôi giật mình thảng thốt ngoảnh lại sau lưng. Chẳng có gì cả nhưng cái cảm giác lạnh gáy cứ chạy quanh người như một dòng điện đa chiều. ‘Bao nhiêu loại ốc’ cứ thế mà nổi, gai cả người. Tuyệt vọng đến tột cùng nhưng tôi không khóc được, cũng chẳng thể ngất lịm đi cho đỡ sợ.
Đang khi tôi xõa tóc, xách dép, thất thần bước đi trên đường lộ thì bỗng từ đâu có tiếng động cơ xe vang đến bên tai. Lần này chắc không phải tôi hoang tưởng nữa. Một tia sáng sắc nhọn từ phía sau bỗng đâm thủng màn đen nơi núi rừng hoang lạnh và cũng đủ để đánh bay cảm giác tuyệt vọng trong thâm tâm tôi. Chiếc xe lao nhanh, vụt ngang qua mặt khi tôi từ từ ngoảnh lại. Khoảnh khắc ánh mắt kêu cứu của kẻ bị bỏ rơi nơi núi rừng hoang vu và sự xuất hiện bóng dáng của một con người ‘giao nhau’ bằng một vệt gió xẹt ngang. Không có sự gặp gỡ… không có chút sóng giao cảm gì giữa hai bóng người ư?
Chẳng phải. Chạy quá một đoạn, xe quay đầu trở lại, có lẽ vì nhận ra rằng tôi không phải là một “con ma nữ” đang hoạt động tại địa bàn này. Một người đàn ông trạc 35 tuổi dừng động cơ xe, ngạc nhiên trố mắt nhìn tôi. Anh ta mở chiếc khẩu trang, hà một làn hơi rõ nóng. Khói ngùn ngụt bốc ra hòa lẫn với màn sương khuya nơi vùng sơn cước.
– Này bé, em đi đâu mà một thân một mình, vất vưởng như ma ở đây?-
– Chú ơi, cháu đi lễ khấn ở nhà dòng ngoài Vinh. Xe dừng lại, sau đó cháu bị bỏ sót ở đây.
Anh kia chẳng hiểu gì cả, mắt tròn xoe hơn, cứ như tôi đang đề cập đến câu chuyện của người ngoài hành tinh vậy. Cũng đúng, người không có đạo thì có biết ‘lễ khấn’ là gì đâu. Thêm điều hay ho nữa là một bên xưng ‘em’, một bên lại đáp bằng ‘chú’. Người kia thì cũng tầm tuổi anh trai tôi thôi, chẳng qua mới là ‘thanh niên trưởng thành’ mà cũng bị sinh viên masơ xưng hô già đi so với tuổi. Đây chính xác là chế độ Auto-Tự động xưng hô của các masơ nhí.
– Em có mang điện thoại không?
– Không, cháu để điện thoại trong túi rồi.
– Vậy, em đi với ai? Em có nhớ số điện thoại ai trên xe không?
– Có một chị cùng đi với cháu. Cháu có nhớ số chị, chú cho cháu mượn điện thoại gọi cho chị, họa may chị cầm máy cũng nên.
Thế là tôi run run nắm lấy chiếc điện thoại, bấm số của người chị em đi xe cùng mình. Lần thứ nhất… chị không nghe máy… Lần thứ hai… Lần thứ bảy… Thế là hết hy vọng rồi. Hơn 1 giờ sáng, chắc chắn chị đang ngủ li bì. Thấy tôi thở dài thất vọng, anh kia dạm hỏi:
– Quê em ở đâu?
– Cháu ở Quảng Trạch, Quảng Bình nhưng cháu học ở Huế nên bắt xe từ trong Huế về.
– Từ đây ngược lại về quê em sẽ gần hơn so với khoảng cách ra Vinh. Như thế này. Em ngồi lên xe, anh chở đuổi theo xe. Nếu kịp thì em tiếp tục đi Vinh, còn không tìm được xe thì anh thuê trọ cho em nghỉ. Mai rồi tính!
Nghe đến chữ ‘thuê phòng trọ’ là tôi lại lạnh cả gáy. Tôi chần chừ trong chốc lát vì nghĩ rằng điều tệ hại hơn có thể xảy đến với bản thân nếu mình nhảy lên chiếc xe kia. Liệu anh ta có phải là một người tốt hay là một tên sở khanh? Mấy hôm trước toàn đọc các bài báo về các vụ việc nữ sinh bị bắt cóc… vừa nghĩ đến đã thấy khiếp rồi!
Do dự… hoài nghi… nhưng cuối cùng tôi cũng quyết định nắm bắt cơ hội trước mắt và tín thác mọi sự vào Thiên Chúa. Tôi trèo lên xe, ngồi tít ra tận cái mũi yên, để lại một khoảng không khá rộng cứ như một bờ vực tàng hình ngăn cách với người cầm tay lái.
Đêm sâu! Trên cái đại lộ phẳng như sân băng, chiếc xe gắn máy lao vụt vào không gian huyền hoặc, rẽ đôi tấm màn đêm phảng phất mùi sương khuya. Gió thốc cuồn cuộn lùa vào tai, rít từng cơn, quật mái tóc tơi bời. Không biết chiếc xe khách đang ở đâu nhưng chúng tôi cứ đằng trước mà tiến. Được một quãng, tôi kêu anh kia dừng xe và xin cơ hội được gọi lại cho người chị em đi cùng. Lần này, tôi gọi đến lần thứ ba thì chị ấy nghe máy, cái giọng còn ngái ngủ cất lên:
– Alô…
– Alô, chị à, em đây. Xe dừng lại, em xuống, chưa kịp lên mà xe chạy rồi. Em bị bỏ lại xa lắm rồi. Chị báo nhanh với chủ xe đi!
Nghe thấy thế, cái giọng ngái ngủ lúc nãy bỗng thét lên, làm loạn cả xe. Anh thanh niên kia liền bảo tôi đưa điện thoại cho anh ấy và dặn chị kia đưa điện thoại cho anh lơ xe.
– Alô, nhà xe xin nghe.
– Alô, chào anh, tôi là công an đi tuần ban đêm. Đang lúc tôi chạy qua địa bàn Kỳ Anh thì thấy hành khách của anh bị bỏ lại. Các anh làm ăn kiểu gì thế? Khách còn thiếu mà cũng không kiểm tra, không biết gì luôn.
Vừa nghe nói đến ‘công an tuần tra’, giọng của anh lơ xe bỗng đổi khác:
– Dạ, em chào anh. Đó là lỗi của bọn em. Anh có thể đưa chị kia đến trạm xăng lớn gần…. được không ạ?
Thế là hai người cúp máy. Anh kia vặn ga và tiếp tục hành trình rượt đuổi theo chiếc xe khách đã mất hút. Sau cuộc rượt đuổi ly kỳ, cuối cùng, anh ta cũng đã mang tôi tới được chiếc xe khách. Bước xuống xe, tôi chỉ mới kịp nói một câu cảm ơn thì anh ta đã quay sang nói chuyện với chủ xe. Rồi trong chốc lát, anh ta phóng xe chạy đi mất. Tôi nhìn theo bóng dáng anh chàng lạ lùng ấy cho đến khi nó tan biến trong màn đêm.
Đã gần 2h sáng… Sau khi về lại ghế của mình, tôi ngồi ở ‘trạng thái đơ’, bật khóc… Những giọt nước mắt của sự ngỡ ngàng. Tôi không tin là mình vừa trải qua một kinh nghiệm vừa kinh khủng vừa lạ lùng như vậy. Chỉ trong gần 1 tiếng đồng hồ vào lúc nửa đêm, tôi bị bỏ lại giữa cánh đồng hoang ven đồi núi, rồi bất chợt gặp một người lạ, được người đó cứu giúp, đưa về lại xe khách bằng một cuộc rượt đuổi ly kỳ. Không thể tin được! Mọi thứ cứ diễn ra như một tình huống gay cấn trong bộ phim kinh dị với những nút thắt bất ngờ. Những giọt lệ cứ tuôn rơi vì chưa bao giờ trong cuộc đời, tôi cảm nhận được rõ ràng sự quan phòng đầy kỳ diệu của Thiên Chúa như lúc đó.
Tôi vỡ ra… khi cuộc đời thả mình tôi đơn độc, Thiên Chúa không bỏ mặc tôi. Người lại sai một thiên thần đến cứu hộ, không cho phép tôi mất hy vọng và quá sợ hãi. Đúng là ứng nghiệm câu Kinh Thánh: “Không một thử thách nào đã xảy ra cho anh em mà lại vượt quá sức loài người.
Thiên Chúa là Đấng trung tín: Người sẽ không để anh em bị thử thách quá sức; nhưng khi để anh em bị thử thách, Người sẽ cho kết thúc tốt đẹp, để anh em có sức chịu đựng” (1 Cr 10,13). Ngẫm lại mới thấy rằng trong cuộc đời này, biết bao gương mặt xuất hiện trong cuộc đời mình. Có người thuộc về cả quá khứ, hiện tại lẫn tương lai; có người chỉ mãi là quá khứ; có người ở lại và đồng hành của ta; có kẻ lại thấp thoáng lướt qua. Có những người xem ra là vị cứu tinh hoặc đóng một vai trò quan trọng trong một khoảnh khắc nào đó nhưng chẳng thuộc về tương lai của ta nên họ sẽ mãi mãi biến mất. Dù là ai, dù sự xuất hiện của họ như thế nào thì tất cả những ai đến với ta đều bởi thánh ý nhiệm mầu của Thiên Chúa. Mỗi người mỗi cách giúp ta lớn lên và có những trải nghiệm phong phú. Chính vì thế, cần biết trân quý tất cả những ai mà chúng ta gặp gỡ hằng ngày dù chỉ là thoáng qua!
Xe cứ chạy… Trời cứ rạng… Lòng người cứ dâng tràn. Thế là thánh lễ khấn vào sáng hôm ấy trở thành thánh lễ tạ ơn của tôi với trăm ngàn cung bậc cảm xúc.
Đã gần 8 năm trôi qua nhưng biến cố này vẫn đang và sẽ “chấn động” cả cuộc đời tôi. Cứ mỗi lần nghĩ về phép lạ “bị bỏ rơi và được tìm về” trong đêm ấy, tôi càng trân quý đời tu của mình và càng thêm niềm tín thác vào chương trình nhiệm lạ của Thiên Chúa.
Đã bắt giữ người phá hoại Tượng Thánh Tâm Chúa Giêsu 90 năm của Nhà Thờ Chính Tòa
07:11 29/11/2023 Địa Điểm, Giáo Hội, Sống Đạo
Cảnh sát đã bắt giữ tên Isaiah Cantrell, 30 tuổi vào thứ Tư, ngày 17 tháng 9 vì bị cáo buộc phá hủy một bức tượng lịch sử của Thánh Tâm Chúa Giêsu tại...
Phép lạ Chúa Giêsu chữa lành một người không tin Ngài là Thiên Chúa
01:28 29/11/2023 Giáo Hội, Phép lạ, Sống Đạo
Sau đây là câu chuyện có thật đã xảy ra: Chỉ chờ chết – Chúa Giêsu chữa lành cho một người Hồi giáo. Lúc 34 tuổi, Nasir Siddiki, một doanh nhân thành công, đã...
Tóm tắt tiểu sử, linh đạo của thánh Anphongsô, Đấng sáng lập Dòng Chúa Cứu Thế
12:10 28/11/2023 Sống Đạo, Tìm Hiểu
Thánh Anphongsô đã lập một Dòng chuyên lo rao giảng cho những người nghèo, những người bơ vơ, vất vưởng và truyền bá lòng tôn sùng Ðức Mẹ, nhất là đức trinh nữ Maria...
Video: Linh Mục đang Dâng Thánh Lễ thì bất thình lình bỏ chạy
10:30 27/11/2023 Giáo Hội, Sống Đạo, Video
Một tổ chức Maronite ở Lebanon đưa tin Cha Rabia Tehumi, một linh mục bị bất ngờ trước vụ nổ mạnh xảy ra hôm thứ Ba tuần này tại Beirut (Lebanon) khi đang cử...
Chuyện tày trời: Linh Mục đấm Giám Mục
10:29 27/11/2023 Giáo Hội, Sống Đạo
Một linh mục Công Giáo của giáo phận Ajmer, hiện đang phải đối mặt với cáo buộc lạm dụng tình dục, đã tấn công giám mục của mình, cha tổng đại diện đã cho...
Một Linh Mục bị đấm trong Thánh Lễ Chúa Nhật
11:24 26/11/2023 Giáo Hội, Sống Đạo
Theo báo Catholic News Agency(CNA) đưa tin: Một kẻ tấn công không rõ danh tính đã đấm một linh mục trong Thánh lễ Chúa Nhật ở Berlin, Đức trong Thánh Lễ Chúa Nhật ngày...
Ma quỷ có đọc được suy nghĩ của con người không?
10:55 26/11/2023 Sống Đạo, Tìm Hiểu
(Bài viết được trích từ cuốn sách của Cha Gabriele Amorth: An Exorcist Explains the Demonic – tạm dịch: Một nhà trừ quỷ giải nghĩa về ma quỷ) *** Bây giờ, chúng ta đến...
Phòng khám Cha Tường sa thải Xuân Dũng lúc này
12:04 26/11/2023 Địa Điểm, Giáo Hội Việt Nam, Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo
Kính chào quý ông bà anh chị em. Xuân Dũng, một người quá quen thuộc ở phòng khám Cha Tường. Xuân Dũng là trợ lý thân tính của Cha Tường là cánh tay phải...
KIỂM TRA SỰ THẬT: Tượng Đức Mẹ Sầu Bi ở Mexico có thực sự rơi nước mắt không?
12:57 25/11/2023 Địa Điểm, Giáo Hội, Phép lạ, Sống Đạo
Truyền thông địa phương Mễ Tây Cơ đưa tin rằng một cậu bé 9 tuổi là người đầu tiên nhìn thấy những giọt nước mắt được cho là chảy ra từ mắt của bức...
Bách hại tôn giáo – Đức Cha Phêrô Nguyễn Văn Khảm
11:43 23/11/2023 Giáo Hội, Giáo Hội Việt Nam, Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo
Mừng kính Các Thánh tử đạo Việt Nam là dịp nhớ lại giai đoạn lịch sử khắc nghiệt với Công giáo, qua các triều đại vua Lê – chúa Trịnh, Cảnh Thịnh và triều...
Tin mới Gp Vĩnh Long về Cha Tường và 3 Linh mục lúc này
11:21 23/11/2023 Giáo Hội Việt Nam, Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo
Kính chào quý ông bà anh chị em, tưởng chừng vụ việt Cha Tường đã khép lại nhưng lại xôn xao lúc này. Một linh mục Việt ở Mỹ cũng chính là cha ĐaMinh...
Các Nữ tu dòng Phanxicô với Khu điều trị Qui Hòa
07:12 23/11/2023 Dòng tu, Địa Điểm, Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo, Tìm Hiểu
Năm 1929, theo thống kê, tỉnh Bình Định có 360 người mắc bệnh phong. Đó là con số nhân viên kiểm tra y tế chỉ khai báo số bệnh nhân họ gặp lang thang...
Tin NÓNG! Lần đầu tiên người nhà Cha Phêrô Nguyễn Văn Tường kể chi tiết về Cuộc sống của Cha
12:00 23/11/2023 Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo
Người nhà cha Tường tiết lộ nhiều tình tiết ấn tượng và đặc biệt về cuộc đời Cha Phêrô Nguyễn Văn Tường, ấn tượng về ông cố thân sinh Cha Tường – xin cầu...
Báo tin 1 Đức Giám Mục VN vừa mất: Đức Cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh, GP Đà Nẵng
10:46 22/11/2023 Cáo phó, Giáo Hội Việt Nam, Giáo Xứ - Giáo Phận, Sống Đạo
Đức cha Phaolô Tịnh Nguyễn Bình Tĩnh, nguyên Giám mục Chánh toà Giáo phận Đà Nẵng đã được Chúa gọi về vào đêm 21.11.2023, hưởng thọ 93 tuổi, với 23 năm Giám mục, 63...
Từ 1 doanh nhân thành đạt, từ bỏ tất cả để đi tu và trở thành Linh mục ở tuổi 66
10:46 21/11/2023 Giáo Hội, Ơn gọi, Sống Đạo
Lập gia đình, cha của một gia đình, rồi goá vợ, Peter Adamski đã có một thời gian làm kinh doanh trước khi nhận ra rằng điều quý giá nhất trong cuộc sống đó...