Giáo xứ Phú Giáo thuộc xã ven biển Nghĩa Hải (Nghĩa Hưng, Nam Định), là vùng đất xa nhất của Thành Nam. Vùng đất này còn khá nghèo, với những chòm xóm giữa cánh đồng hoang hoải, những mái nhà lợp cói cổ xưa, mốc đen. Tôi tìm vào nhà ông Trần Quang Sinh, trưởng thôn Nghĩa Dục, hỏi chuyện về hai cô gái bị quỷ ám đang gây xôn xao cả tỉnh.
Ông Sinh dáng người đạo mạo, khoe từng làm đủ nghề, từ lâm tặc gây náo loạn miền Tây xứ Nghệ, đến buôn thuốc phiện đen đường dài, trước khi làm trưởng thôn. Sở dĩ, ông khoe như vậy, là ông khẳng định với tôi rằng, trời không sợ, đất không sợ, cớ gì ông sợ ma quỷ.
Nhưng rồi, ông bảo với tôi: “Đúng là trên đời này có ma, có quỷ thật nhà báo ạ. Không chứng kiến thì không tin được. Tôi đã chứng kiến không dưới chục lần quỷ nhập vào hai chị em đứa này. Hai đứa con anh Phạm Văn Hùng, ở thôn Phú Giáo, nhưng một đứa lấy chồng về thôn Nghĩa Dục này”.
Nói rồi, ông vứt cái máy bơm hỏng chỏng chơ ở sân, không đem đi sửa nữa, mà dẫn tôi tìm nhà cô gái bị quỷ ám, mới chuyển về sinh sống ở làng ông. Đi ngang qua sườn nhà thờ giáo xứ Nghĩa Dục, vòng vèo một lát thì đến ngôi nhà lợp ngói, với ao cá vuông vức trước mặt. Một cô gái bụng chửa vượt mặt, dáng người thấp, tóc ngắn, da trắng, đôi mắt ướt, cười duyên đang ật ưỡng từng bước đi ra mở cổng.
Ông Sinh nói lớn: “Cháu định đi đâu đấy à?”. Cô gái mở cổng bảo: “Từ sáng đến giờ cháu cứ bồn chồn, mệt mỏi, nằm nghỉ trưa mà không ngủ được. Cứ hôm nào có khách ở xa đến là lại rơi vào cảm giác như vậy. Vừa nãy thấy mệt quá, cháu nghĩ khách sắp đến nên dậy đi dạo rồi ra mở cổng. Y rằng có bác và anh này đến”.
Trước khi đến nhà, tôi đã biết em là Phạm Thị Hằng, là cô chị, theo lời đồn thì bị quỷ Lusyfe thường xuyên nhập xác, thậm chí tìm mọi cách để giết cô. Tôi hỏi Hằng: “Em có cảm giác thính nhạy như vậy, liệu em có thể đoán anh đến đây vì mục đích gì không?”.
Hằng nhìn tôi cười thật tươi rồi bảo: “Liệu có phải anh muốn trục quỷ giúp em không?”. Tôi cười bảo em đoán sai rồi. Hằng giải thích rằng, thi thoảng vẫn có người đến giúp em trục quỷ, người giới thiệu là thầy cúng, người là nhà cảm xạ, người là nhà ngoại cảm, rồi thầy phong thủy…
Họ cho em uống bùa, ngải, nước chứa năng lượng, rồi truyền công lực, thậm chí là trấn yểm khắp nhà em, nhưng theo lời em thì chẳng ăn thua gì. Con quỷ khủng khiếp, ám ảnh cả đêm lẫn ngày ấy vẫn ở trong cơ thể em. Thi thoảng, có sự kiện hoặc có cơ hội nó lại vùng dậy hành hạ cô gái bé nhỏ này.
Tôi nhìn Hằng chăm chú, chợt thấy em không còn tự nhiên như lúc đầu gặp khách nữa. Tay Hằng bê ấm trà mà cứ run cầm cập, rót lúc vào chén, lúc ra ngoài. Giọng nói em cũng run run, tiếng nói lập cập, vấp váp. Hiện tượng của Hằng cũng giống với triệu chứng của người sắp bị vong nhập.
Tôi chợt chuyển đề tài khác, hỏi về gia đình. Tôi bảo em, dù kể về con quỷ trong người em, thì em cứ mặc xác nó, gạt nó ra khỏi đầu. Vừa chuyển hướng câu chuyện, Hằng bỗng tỉnh táo, trở lại là cô gái bình thường, tươi cười, hồn nhiên.
Hằng sinh ra trong gia đình có 5 anh chị em. Bố mẹ làm nông nghiệp, nên cũng nghèo như bao gia đình khác ở xứ đạo này. Cũng như mẹ, học hết lớp 9 thì nghỉ và lấy chồng năm 18 tuổi. Thật khó tin, khi cô gái sinh năm 1986, trông như nữ sinh này, mà đã sắp đẻ con thứ 3.
Cậu con trai lớn của Hằng đã 8 tuổi, hiện đang học lớp 3. Hằng lấy chồng ở thôn Đồng Văn, cùng xã. Chồng là Nguyễn Văn Hảo, sinh năm 1981. Hồi năm 2010, hai vợ chồng mua được mảnh đất và ngôi nhà cũ ở thôn Nghĩa Dục, nhưng phải đến đầu năm 2011 mới chuyển về đây sinh sống. Chồng Hằng làm thợ xây, còn em làm cô nuôi dạy trẻ cho nhà thờ giáo xứ Nghĩa Dục.
Sau khi tỉnh táo, Hằng kể: “Gia đình em theo đạo, nên không có chuyện thờ cúng, cũng không đi áp vong, nhập hồn, tìm mộ, càng không tin vào ma quỷ anh ạ. Em nghe cha giảng về âm phủ với quỷ thần, nhưng nghe rồi để đó, chứ có tin đâu.
Không ngờ, quỷ lại hại em. Em cũng không hiểu vì sao lại như thế nữa”. Lấy chồng rồi, hai vợ chồng dắt díu nhau vào trong Củ Chi (TP. Hồ Chí Minh), chỗ có người quen, rồi thuê mảnh ruộng trồng rau muốn. Hàng ngày, hai vợ chồng dậy sớm cắt rau, chở ra chợ đầu mối bán đổ.
Từ cuối năm 2010, Hằng thường xuyên nhận được điện thoại của bố mẹ tâm sự rằng Hương bị quỷ nhập. Gia đình đã đưa đi chữa trị mọi nơi, nhưng không thành công. Nhưng khi đó, hai vợ chồng vừa gửi tiền về mua nhà, nợ nần chồng chất, không ra Bắc được. Khoảng giữa tháng 3-2011, hai vợ chồng quyết định chuyển ra Bắc sinh sống.
Ra Bắc, Hằng cùng mẹ đưa cô em gái đi chữa trị khắp nơi, nhưng không tìm ra bệnh gì. Vào một đêm cuối tháng 3-2011, mẹ Hằng gọi điện, kêu hai vợ chồng về nhà ngay, vì Hương lại lăn ra đất co giật. Hương nằm lăn ra đất, người cong lên, cứng đờ, mắt trợn ngược, miệng há hốc rú rít.
Lúc vợ chồng Hằng xuống nhà, thì gia đình và những người xung quanh đã kéo đến đọc kinh đều đặn, vang cả xóm. Anh Hảo, chồng Hằng, xốc nách dựng Hương dậy, tức thì Hương kẹp chặt tay anh rể, khiến anh Hảo không rút ra nổi.
Đúng lúc đó, Hương hét toáng lên: “Mẹ ơi, có con gì cứ cào xoèn xoẹt trên mái nhà thế kia”. Lúc tỉnh lại, Hương bảo rằng, em nhìn thấy con quỷ cực kỳ gớm ghiếc. Nó chỉ có mỗi cái đầu, đôi mắt đỏ lòm, với chiếc khăn trắng, dài, phủ kín đầu, phất phơ bay xuống.
Từ mảnh khăn ấy, có hai bàn tay với những chiếc móng tay dài ngoằng. Con quỷ kỳ dị ấy cứ chạy nhảy trước mặt Hương, trèo lên mái nhà như thạch sùng và cào vào trần nhà xoàn xoạt. Cầu nguyện xong, thì Hương tỉnh lại. Mọi người giải tán.
Thế nhưng, chiều hôm sau, mẹ Hằng lại hốt hoảng gọi điện trong nước mắt: “Con ơi, cái Hương bị mù rồi”. Vợ chồng Hằng tức tốc phóng xe máy về nhà mẹ đẻ. Hương vẫn mở mắt thao láo, nhưng không nhìn thấy gì cả, đi lại huơ huơ như người mù.
Hằng kể: “Hôm đó, mọi người đọc bài kinh “Lòng thương xót Chúa” để Chúa rủ lòng thương đuổi con quỷ ra khỏi người Hương. Em ngồi đối diện với em gái, nhìn em xót quá, nên em tức mình hét lên: “Con quỷ khốn kiếp kia! Mày có giỏi thì vào tao đây này”. Em vừa thách đố nó xong, thì đột nhiên người em cứng đơ, tay chân không động đậy được nữa, mắt cứ trợn lên, hàm cứng lại, không sao mở ra được.
Rồi cứ như có một sức mạnh đè lên cơ thể em. Lúc đó, em cảm nhận rõ có một người khác ở trong cơ thể em. Đầu óc em vẫn tỉnh táo, vẫn nhận biết mọi việc xung quanh, vẫn nghe thấy mọi người nói chuyện, đọc kinh, thấy cả khuôn mặt hoảng hốt của mẹ em. Em gắng sức muốn nói nhưng không sao nói ra được theo ý mình. Cái miệng em bị điều khiển bởi con người khác trong cơ thể em.
Nó xưng là quỷ Lusyfe. Nó gọi mọi người là mày, xưng là tao. Không chỉ mẹ em, mà cả cha xứ Vũ Đức Thiện em cũng gọi là mày. Em nói chuyện với cha xứ mà như phường chợ búa. Em ít học, nhưng không bao giờ em nói bậy một từ nào cả, vì lời nói đó không phải là của em”.
Sau vụ thách thức con quỷ trong người cô em gái, Hằng liên tục bị quỷ nhập. Mỗi lần quỷ Lusyfe nhập, gia đình lại khiêng em lên nhà thờ, để cha xứ Thiện trục quỷ trong người em. Mỗi lần trục quỷ phải mất cả tiếng đồng hồ.
Cha xứ cũng vật lộn với quỷ vã cả mồ hôi, quỷ mới chịu ra. Dù kêu gào, vật vã như người sắp chết, nhưng khi trục quỷ xong, Hằng lại tỉnh táo, khỏe mạnh như thường. Vừa từ nhà thờ ra, em ra thẳng ngoài đồng gặt lúa, cuốc đất như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Với em, thời khắc bị quỷ nhập chỉ đơn giản là không điều khiển được cơ thể mình.
Những ngày đó, dân làng nhìn chị em Hằng như hai con quỷ thực sự ngoài đời. Chỉ những lúc cha xứ chữa trị cho hai chị em ở nhà thờ thì họ kéo đến xem vì tò mò, còn những ngày thường nhìn thấy Hằng và Hương đi ngoài đường, ra chợ, họ đều tránh xa.
Trẻ con nhìn thấy chị em Hằng thì chạy mất. Ai cũng sợ con quỷ đó “nhảy” sang mình, tìm cách giết. Những câu chuyện đồn đoán, thêu dệt khiến con quỷ trong người Hằng và Hương chả khác gì trong phim kinh dị.
Chỉ những người thân trong gia đình, hoặc xóm giềng sát cạnh, hiểu rõ về hai chị em Hằng mới dám đến gần hoặc vào nhà đọc kinh giúp đỡ hai chị em chiến đấu với quỷ. Tuy nhiên, giờ đây, người dân trong xóm không sợ nữa, vì con quỷ này chưa cướp được mạng sống của ai, ngoài việc nó chỉ biết… de dọa.
Có một chuyện lạ lùng nhất, mà tất cả người dân ở giáo xứ Nghĩa Dục đều chứng kiến, khiến người dân tin tuyệt đối vào tướng quỷ Lusyfe, ấy là lần Hằng nói chuyện tay đôi bằng tiếng Ấn Độ khi một vị linh mục người Ấn sang Nghĩa Dục làm nhiệm vụ kiểm tra các công trình xây dựng ở thôn mà họ cấp vốn vào tháng 10-2011.
Hàng trăm người được dịp trố mắt khi thấy Hằng trao đổi với vị linh mục xứ Ấn kia bằng thứ tiếng lạ, mà họ chưa từng được nghe. Lúc đầu, ai cũng cười bảo nói xì xồ thế chả biết nội dung thế nào. Sau cuộc trao đổi, vị linh mục Ấn Độ dịch lại, đại để thế này: “Linh mục kia, ngươi về đây không phải nghiễm nhiên, mà Chúa đã sai khiến ngươi sang đây để biết ta, tướng quỷ Lusyfe đang hoành hành ở xứ này.
Về Ấn Độ ngươi hãy cứ nói sự thực như vậy”. Sau khi vị linh mục người Ấn kể lại những điều “tướng quỷ” nói, người dân sợ thất kinh. Không chỉ nói tiếng Ấn Độ, mà linh mục Vũ Đức Thiện đã thử cho “tướng quỷ” Lusyfe trong người Hằng nói thêm một vài thứ tiếng nữa như Anh, Pháp, Trung Quốc, Nga…
Điều lạ là những thứ tiếng ấy đều được phát âm rất chuẩn từ miệng cô gái mới học hết lớp 9, viết chữ Việt còn sai chính tả be bét. Khi “tướng quỷ” ở trong người Hằng, em có thể nói chuyện như bình thường với người nước ngoài. Khả năng đó khiến người dân trong vùng không ai không tin vào tướng quỷ.
Nhưng cũng có một người nhất định không tin vào chuyện quỷ ma, thánh thần trong người Hằng, ấy là ông Phượng, 65 tuổi, một thầy thuốc kiêm thầy cúng ở làng cạnh. Thấy người dân trong làng xôn xao bàn tán chuyện ma quỷ, ông tức mình tìm đến nhà Hằng.
Ông đi cùng mấy người đến nhà quát lớn: “Cái Hằng đâu, con quỷ đâu rồi, để tao bắt nó đi cho”. Thấy ông Phượng, Hằng chào hỏi rồi vâng lời để ông thử bắt quỷ cho mình, được thì tốt mà không được thì cũng chẳng sao. Những lúc bình thường, Hằng cũng như những phụ nữ khác, chẳng có gì khác biệt, nhưng cứ nhắc đến chữ “quỷ”, gọi tên tướng quỷ Lusyfe, nghĩ đến quỷ, thậm chí là chửi bới quỷ, hay cha xứ giảng về thế giới địa ngục, quỷ thần, là lập tức con quỷ trong người Hằng sống dậy.
Ông Phượng quát lớn: “Quỷ đâu, xuất hiện đi?”. Tức thì, Hằng khoanh chân ngồi lên ghế, mặt cúi gằm dần ngẩng lên nhìn ông Phượng, đôi mắt trắng dã, trợn ngược, răng nghiến ken két. Từng tiếng nói ghê rợn qua kẽ răng: “Mày định bắt tao à? Mày đang thờ tao mà mày dám bắt tao à. Không có quỷ như tao giúp sức mà mày hành nghề thầy cúng lừa người được à? Mày bắt tao đi xem nào? Tao sẽ giết cả nhà mày cho mày xem…”. Nghe “tướng quỷ” nói, không Phượng cứng hàm không nói lại được lời nào. Mồ hôi vã ra như tắm. Ông lập cập đứng dậy rồi chạy té phở khỏi nhà Hằng. Từ đó, ông không dám đến nhà Hằng nữa, cũng không dám ra nhà thờ xem cảnh cha xứ trục quỷ từ người chị em Hằng. Có lẽ, ông Phượng đã bị ám ảnh nặng trong lần đối mặt “tướng quỷ”.
Năm 2011 là năm khủng khiếp đối vợ chị em Hằng và gia đình, khi quỷ Lusyfe liên tục nhập vào người em, dụ dỗ em và những người thân trong gia đình đi theo nó. Đi theo nó, nghĩa là phải chết. Có những hôm, hai vợ chồng đang ngồi ăn cơm, trò chuyện tình cảm, tự dưng con quỷ trong người em trỗi dậy, dằn bát đũa xuống mâm, mắt hằn học nhìn chồng, xưng mày tao và đòi giết.
Những lúc như thế, chồng Hằng phải ôm vợ thật chặt, rồi gọi người đến cứu. Để trục được quỷ, thì phải có sự giúp sức của cha xứ hoặc nhiều người cùng đọc “Kinh thương xót”. Cứ đọc xong bài kinh này, Hằng lại vật ra đất bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, em lại như người bình thường. Kinh dị nhất là có những đêm, hai vợ chồng đang nằm ngủ, con quỷ liền xuất hiện trước mặt em, buông lời dụ dỗ rủ rê theo nó về thế giới địa ngục.
Con quỷ Hằng nhìn thấy có nhiều hình dạng khác nhau, lúc thì thân hình người, đầu hình rồng, lúc thì có 9 đầu với vô số cánh tay, trông rất kinh dị. Dụ dỗ không được, thì nó lại xông vào người em hành hạ. Nhiều khi, nửa đêm, hai vợ chồng đang ngủ, con quỷ lại trêu ngươi, khiến cuộc trục quỷ lại phải tiến hành.
Theo lời Hằng, từ ngày thai nhi được 4 tháng, bụng to, cơ thể có nhiều thay đổi, thì dường như “tướng quỷ Lusyfe” tạm tha cho em. Từ đầu năm 2012, ít khi tự dưng quỷ nhập vào người em, trừ khi em cố tình nghĩ đến nó hoặc gọi nó về.
Quái gở quỷ mắt đỏ phải lòng thiếu nữ xinh đẹp nên tìm cách cướp mạng sống của cô
Câu chuyện về tướng quỷ Lusyfe ám ảnh linh hồn cô gái Phạm Thị Hằng. Còn vô số chuyện kỳ bí, khó lý giải về quỷ, nhưng tôi không dám hỏi sâu, vì hễ nghĩ nhiều, nhắc nhiều đến quỷ, Hằng lại có triệu chứng rơi vào trạng thái bị quỷ chiếm linh hồn. Lúc này, Hằng đang mang bầu ở tháng thứ 8, như thế rất nguy hiểm.
Tôi vội vã rời xứ đạo Nghĩa Dục, tìm đến làng Phú Giáo gặp mẹ đẻ của Hằng. Chiều hôm đó, chị Vũ Thị Niên hành lễ ở nhà thờ, đến tối mịt mới xong. Từ ngày hai con rơi vào cảnh bị quỷ ám, ngày nào chị cũng lên nhà thờ ngồi nhìn thánh giá cầu nguyện đức Chúa Trời rủ lòng thương bảo vệ hai người con yêu quý của chị. Ông trưởng làng Trần Quang Sinh vào nhà thờ, xin phép cha xứ cho chị Niên về nhà tiếp tôi.
Chị Niên có khuôn mặt phúc hậu, đôi mắt buồn. Mới 45 tuổi, mà đã có 2 chàng rể, một nàng dâu và mấy đứa cháu nội, ngoại. Chỉ độ 60 tuổi là chị Niên có thể lên chức cụ. Cũng như những thiếu nữ ở xứ nghèo này, chị Niên chỉ học thuộc mặt chữ là nghỉ. Chị lấy chồng là người cùng làng, khi chị mới 16 tuổi. Chồng làm thuê làm mướn, vợ đẻ tằng tằng 5 người con, 3 trai, 2 gái. Hằng là thứ hai, Hương thứ tư.
Để 5 đứa con có miếng ăn, ngoài cày cấy, hai vợ chồng quăng quật làm thuê làm mướn quanh năm suốt tháng. Có mấy năm trời hai vợ chồng gửi con cho bố mẹ, rồi đạp xe gần trăm cây số sang tận Thái Thụy (Thái Bình) làm đăng (bẫy cá) thuê. Chị Niên cũng kể một kỳ tích, khiến vợ chồng chị nổi tiếng hai tỉnh vì lên cả truyền hình tỉnh Thái Bình và Nam Định.
Chuyện lạ, cách đây 10 năm, khi vợ chồng đạp xe đèo nhau sang Thái Thụy làm thuê, lúc qua bãi biển Đồng Châu (Tiền Hải) thì thấy nhiều người tụ tập. Mấy người khóc lóc lớn lắm. Chị và anh Hùng tò mò đến tìm hiểu, hóa ra là một cậu học sinh lớp 10 đi bơi bị chết đuối ngoài biển, mất xác.
Thấy thảm cảnh đó, vợ chồng chị Niên đã ra tay cứu giúp. Dân vùng biển nên chẳng sợ gì sóng cả. Suốt một tuần chèo thuyền tìm kiếm, mò mẫm ở bãi biển, cuối vùng vợ chồng chị cũng lôi được cái xác vào bờ khi đã thối rữa. Gia đình nọ cảm động nghĩa tình hai vợ chồng lắm, nên nhất quyết tặng 1 cây vàng.
Anh chị cũng nhận cho họ an lòng. Nhưng làm tang ma cho cháu xong, anh chị đặt cây vàng đó lên bàn thờ trả lại gia đình. Nghĩa cử cao đẹp đó khiến anh chị phải lên tivi.
Cuộc sống nghèo khó như vậy, nên mấy đứa con của anh chị như củ khoai củ sắn, lăn lóc lớn lên, không được học hành đến nơi đến chốn, toàn hết lớp 9 thì nghỉ học lấy chồng, lấy vợ. Hằng lấy chồng năm 18 tuổi, còn Hương thì theo gót mẹ, lấy chồng từ năm 16 tuổi.
Nhìn ảnh cưới mới tinh, cô dâu rạng ngời bên chú rể, tôi hỏi Hương đâu, chị Niên bảo, hai vợ chồng vừa vào Sài Gòn từ tháng trước để mong thoát khỏi sự theo đuổi của con quỷ.
Nhớ lại cái ngày cô con gái ít học nhưng xinh đẹp rạng rỡ của chị bị quỷ ám, đòi cướp mạng sống, mà chị không khỏi hãi hùng. Để câu chuyện thêm phần xác tín, chị lấy điện thoại gọi ông thông gia, ở cách nhà chị mấy con ngõ đến chứng kiến. Ông thông gia đến, nói có sách mách có chứng, chị kể: “Hôm ấy là ngày 10-8-2010 âm lịch. Gia đình ông thông gia xuống nhà tôi nói chuyện người lớn, xin cho hai cháu đi lại, tìm hiểu nhau.
Ở làng tôi có phong tục hễ nhà trai đến nhà gái xin phép cho hai trẻ tìm hiểu, thì phải ở lại ăn bữa cơm thân mật. Dù hai gia đình ở cùng xóm, nhìn thấy mặt nhau suốt ngày, nhưng phong tục nó vậy rồi, nên phải thực hiện. Hai gia đình ngồi ăn uống vui vẻ đến 9 giờ tối, thì nhà trai xin phép ra về. Thế nhưng, nhà trai vừa đứng lên, thì cháu Hương có biểu hiện lạ, lên cơn co giật, người cứng đờ, miệng cấm khẩu, miệng ú ớ, rú lên rất sợ.
Nước mắt cháu cứ chảy ròng ròng. Không biết con bị làm sao, tôi chỉ biết khóc. Mọi người đem dầu gió ra xoa khắp người. Một lúc thì cháu Hương tỉnh lại, nhưng cháu sợ hãi lắm, cứ kêu nhìn thấy con quỷ hai mắt đỏ lòm, móng tay dài, đội khăn trắng chạy nhảy trước mặt. Con quỷ đó bắt Hương không được lấy chồng, mà phải đi theo nó. Nó dọa, nếu không đi theo nó, thì nó sẽ giết cả nhà”.
Theo lời chị Niên, khi nhà trai về, thì Hương tỉnh lại như thường. Thế nhưng, hôm sau Hương lại rơi vào hiện tượng sợ hãi đến có rúm cả người như thế. Gia đình theo đạo, không thờ cúng, không bói toán, gọi hồn, nên không tin chuyện quỷ ma hiện hình hại người, nên nghĩ Hương bị bệnh. Gia đình chị Niên đã giấu nhà trai chuyện Hương bị phát bệnh tâm thần, rồi đưa em đi khám chữa khắp nơi. Lúc đầu, lên Bệnh viện Nghĩa Bình ở huyện khám chữa.
Các bác sĩ không phát hiện ra bệnh gì, chỉ cho thuốc an thần và tiêm vài mũi rồi cho về. Về nhà, Hương lại rơi vào trạng thái nhìn thấy quỷ, rồi bị quỷ nhập nói năng nhảm nhí. Không tin vào bệnh viện huyện, vợ chông chị Niên đưa con lên Bệnh viện Việt Mỹ ở Nam Định, rồi tiếp đó là Bệnh viện đa khoa Nam Định, nhưng cũng không phát hiện Hương mắc bệnh gì. Thậm chí, các bác sĩ ở khoa thần kinh của Bệnh viện Bạch Mai cũng trả em về gia đình vì các xét nghiệm, chiếu chụp đều ra kết quả bình thường.
Điều kỳ cục là hễ đưa em đi bệnh viện, thì chẳng thấy con quỷ đâu, nhưng đưa về nhà, em lại rơi vào trạng thái nhìn thấy quỷ hoặc bị quỷ nhập. Con quỷ ấy chỉ có mỗi cái đầu, đôi mắt đỏ rực, đội cái khăn trắng dài thòng lõng và từ hai dải khăn có hai bàn tay với những ngón tay dài ngoằng. Duy nhất có một lần, con quỷ gan lỳ quá, không chịu ra, gia đình đã lập tức đưa lên Bệnh viện Nghĩa Bình ở huyện.
Bác sĩ bệnh viện huyện nhìn kiểu bệnh kỳ quái này lắc đầu bảo chịu, không đủ trình độ để điều trị. Bữa ấy, Hương gây náo loạn bệnh viện với trò tướng quỷ, rồi hò hét, chửi bới, đe đọa, đòi mạng tất cả mọi người có mặt ở đó.
Điều trị ở bệnh viện không được, vợ chồng chị Niên đưa con đi gặp các thầy cúng, thầy bói, thầy trừ tà. Hai vợ chồng đã đưa con vào tận Long An, đến “khu vườn kỳ lạ” để các thầy trừ tà. Nhưng mấy ngày nằm trong đó cũng chẳng ăn thua gì, nên lại dắt díu nhau về.
Đúng lúc không biết trông cậy vào đâu nữa, thì bà dì từ Nam Định về bảo rằng, ở giáo xứ Phong Lộc (Nam Phong, TP. Nam Định), có cha xứ nổi tiếng trừ quỷ, nếu đưa Hương lên để cha giúp thì tốt quá.
Gia đình đang chạy đôn chạy đáo tìm cách liên hệ với cha Phêrô Maria Lương Đức Thiệu, thuộc chánh xứ Phong Lộc (giáo phận Bùi Chu), thì cô chị Phạm Thị Hằng tiếp tục bị quỷ ám. Thời điểm đó, vợ chồng Hằng đang trồng rau muống ở Củ Chi (TP. Hồ Chí Minh).
Biết tin em gái bị quỷ ám, vợ chồng đã ra Bắc xem tình hình thế nào. Ra Bắc hôm trước, hôm sau Hằng thách thức con quỷ trong người Hương, rằng “có giỏi thì vào người tao đây này”. Không rõ thực hư ra sao, nhưng trước sự chứng kiến của rất nhiều người, con quỷ đã xông vào Hằng thật. Kể từ đó, gánh nặng lại đè thêm lên vai vợ chồng chị Niên, vì cả hai cô con gái của chị đều bị “quỷ ám”.
Được sự đồng ý của cha xứ Lương Đức Thiệu, người quản lý giáo xứ Phong Lộc nổi tiếng Thành Nam, vợ chồng chị Niên cùng gia đình xắp xếp thời gian để đưa hai chị em Hằng – Hương lên chữa trị.
Khi mọi người đang bàn tính chuyện đưa hai chị em lên giáo xứ Phong Lộc, thì “con quỷ” trong người Hương chỉ thẳng vào mặt chị Niên, giọng gằm ghè dọa dẫm: “Tao nói cho mày biết, tao sẽ giết mày, rồi giết cả nhà mày”. Chị Niên sợ quá khóc thét lên. Gia đình sợ quá, liên hệ với cha Thiệu rồi thuê xe vượt 60 cây số từ Nghĩa Hải lên TP. Nam Định.
Hôm đó, nhà thờ Phong Lộc có hàng ngàn con chiên đến trợ giúp. Một cuộc trừ quỷ chưa từng có, cứ như thể trong phim kinh dị đã diễn ra. Cha Lương Đức Thiệu mang thánh giá với chúa Giê-su bị đóng đinh tiến lại gần.
Hàng ngàn con chiên cùng đọc kinh thánh vang dội suốt 30 phút. Cha Thiệu đã sử dụng “Bí tích trừ quỷ” (phép trừ quỷ của nhà thờ) để tiêu diệt con quỷ trong người chị em Hằng – Hương.
Thế nhưng, cha xứ Lương Đức Thiệu cùng các con chiên của mình ra tay suốt 3 tháng trời, mà chẳng ăn thua gì. Hai con quỷ dù rất sợ thứ nước Thánh vẩy vào người, sợ thánh giá áp vào mặt, sợ những lời kinh, nhưng nó nhất định không ra khỏi người hai thiếu nữ.
Cha Thiệu đầu hàng, gia đình cũng hết hy vọng, nên lại đưa Hằng và Hương về quê. Nhưng vừa đưa về nhà, thì Hương ngã vật ra đất cấm khẩu luôn. Suốt 3 ngày 3 đêm, Hương không nghe thấy gì, cũng không nói được, coi như người câm điếc. Không biết làm thế nào, vợ chồng chị Niên lại khiêng con ra nhà thờ Nghĩa Dục, nhờ cha Vũ Đức Thiện ra tay. Cha xứ đã có cuộc trao đổi khá dài với hai con quỷ trong người Hằng.
Cha Thiện hỏi con quỷ trong người Hằng: “Thay mặt Chúa, ta truyền cho ngươi, quỷ Lusyfe, hãy ngẩng mặt lên và nói cho ta biết tại sao lại nhập vào người phụ nữ này?”. Hằng ngẩng mặt lên, ánh mắt hằm hằm, nhưng không giấu được vẻ sợ hãi bảo: “Đầu tiên ta nhập vào nó, cám dỗ nó và gia đình nó. Nó theo tao, tao giết, rồi sau đó, gia đình nó sẽ cầu nguyện lòng thương xót của tao.
Chúa cho phép tao làm như thế. Các ngươi còn đáng ghét hơn tao nhiều. Tao hiện diện ở đây để chúng mày biết rằng có thiên chúa và có tao. Tao là đau khổ, là chiến tranh, là đói nghèo, là chết chóc, là chia rẽ…”.
Trao đổi với con quỷ mượn thân thể Hằng xong, cha xứ Thiện chỉ cây thánh giá về phía Hương đang vật vã trong vòng tay mẹ rồi quát lớn: “Ta truyền cho con thú thứ hai (trong người Hương), hãy đứng dậy và mở miệng xưng danh”.
Tuy nhiên, suốt 3 ngày qua, Hương bị câm điếc, nên cha xứ gọi mãi chẳng ăn thua gì. Cha Thiện đã chủ trì buổi cầu nguyện. Sau khi bài cầu nguyện với hàng trăm người tham gia kéo dài suốt nửa giờ vừa kết thúc, cha xứ vẩy nước Thánh lên người Hương, khiến em đau đớn cong cả người. Cha gí thánh giá vào trán Hương và hét lên: “Ma quỷ hãy rút khỏi người này”.
Cha Thiện vừa dứt lời, Hương hét lên một tiếng và tỉnh dậy, nói năng như thường. Thế nhưng, Hương vừa tỉnh lại, thì chồng chưa cưới của em, tức anh Sinh, đang đứng trước mặt Hương bỗng lăn ra đất giãy đành đạch.
Theo cha Thiện, con quỷ đã thoát khỏi người Hương, nhưng nó đã nhập vào Sinh. Mọi người lại cầu nguyện gần tiếng đồng hồ, Sinh mới tỉnh dậy. Sinh sợ hãi như người mất hồn. Sau đó, anh kể lại rằng, lúc cha Thiện yêu cầu con quỷ rút khỏi người Hương, thì anh thấy một bóng đen lao thẳng vào người, rồi anh không biết gì nữa cho đến khi thấy mình đang nằm trên giường.
Còn một lần nữa, con quỷ cũng khiến Hương bị câm điếc suốt một tuần, ấy là đúng ngày cưới của em. Lễ cưới vừa tổ chức xong, vào tháng 6-2011, thì con quỷ lại xông vào người Hương. Cô con dâu vừa về nhà chồng trỏ thẳng tay vào mặt bố mẹ chồng gằm ghè: “Ông bà hãy theo tôi đi. Không theo tôi thì con trai và con dâu ông bà sẽ mất mạng”. Gia đình hãi quá, liền tổ chức đọc kinh.
Thế nhưng, con quỷ đã khiến quai hàm Hương cứng đơ, không nói được nữa. Tai cũng điếc luôn. Suốt 7 ngày trời, Hương không nói, không nghe được. Mọi giao tiếp đều phải dùng giấy và bút. Gia đình đưa hương lên bệnh viện tỉnh, bác sĩ khám xét, chiếu chụp, song không tìm ra nguyên nhân, nên gia đình lại đưa về. Ngày nào cha xứ cũng cùng gia đình, làng xóm đọc kinh cầu nguyện.
Ngày thứ 7, khi mọi người đọc đến đoạn “Linh hồn con tung hô chúa”, tức thì Hương cũng hét lên theo “Tung hô chúa”. Thế là Hương nói được. Tuy nhiên, giọng của Hương lại là giọng của con quỷ: “Chúng mày đừng mừng vội. Tao sẽ tiếp tục hành con chị”. Con quỷ vừa nói xong, thì Hằng lăn ra giãy đành đạch, câm điếc luôn. Mọi người lại phải cầu nguyện suốt 3 ngày trời, Hằng mới thông được tai, miệng, trở lại là người bình thường.
“Con quỷ” không chỉ làm Hương và Hằng bị câm, điếc, mà nhiều lần nó còn làm cho cả hai chị em bị mù. Khủng khiếp nhất là mấy hôm trước ngày cưới chồng. Con quỷ thuyết phục Hương đi theo nó (tự tử) không được, nó liền làm cho em bị mù luôn. Đôi mắt Hương khi đó có màu trắng nhợt và em không nhìn thấy gì cả. Em vẫn nói, vẫn nghe, nhưng trước mắt chỉ toàn là bóng đêm.
Ngày cưới đến nơi rồi, mà cô dâu bị mù thì gay go quá. Đọc kinh mãi chẳng ăn thua, nên gia đình lại đưa em đi Bệnh viện Nam Định. Bác sĩ khám thì chắc chắn em bị mù, nhưng kết quả chiếu chụp thì lại không phát hiện bất thường ở hai mắt. Thế là gia đình lại phải đưa về nhà, vừa cầu nguyện xin con quỷ tha cho vừa tha thiết gọi Chúa ra tay giúp đỡ. Sau 4 ngày cầu nguyện thì Hương nhìn được, nhưng lạ lùng ở chỗ Hương lại có khả năng nhìn xuyên qua tường, xuyên xuống lòng đất.
Hương nói với mọi người: “Dưới nền nhà có hài cốt. Bố mẹ phải đào lên, chuyển đi, thì con mới không bị quỷ nhập nữa”. Hương tả tỉ mỉ bộ hài cốt nằm dưới lòng đất cứ y như bộ hài cốt đang nằm trước mặt. Để thử khả năng nhìn xuyên thấu của Hương, mọi người yêu cầu Hương đứng bên trong nhà, tả cảnh vật ngoài vườn.
Điều kỳ lạ là Hương tả chi tiết từng thứ một, từng cành cây, từng chiếc lá, từng con gà đang đi lại. Thậm chí, bịt mắt Hương lại, em vẫn nhìn thấy mọi thứ xung quanh. Khả năng thấu thị của Hương khiến mọi người kinh hồn. Ai cũng tin con quỷ nhìn chứ chẳng phải cô gái bé nhỏ, bình thường này.
Tin lời Hương nói là đúng, anh Hùng và chị Niên đã họp gia đình và thống nhất đào nền nhà, chỗ phòng khách để tìm hài cốt. Gạch hoa bị đập vỡ, nền nhà được xới tung. Hương đứng trên chỉ đạo mọi người đào bới. Tuy nhiên, hố đào đã sâu tới 3m, mở rộng sát chân tường, lộ hết cả cọc bêtông, song không hề thấy bộ hài cốt nào cả.
Chị Niên và bố chồng Hương chỉ tôi chỗ mọi người đào nền nhà tìm hài cốt nhưng không thấy. Vụ đào phá nền nhà tìm hài cốt đã gây náo loạn cả làng Phú Giáo. Sau này, cha xứ Vũ Đức Thiện có hỏi “con quỷ” rằng, vì sao lại bảo mọi người đào nền nhà tìm hài cốt, thì con quỷ thú nhận rằng, nó lừa mọi người cốt để phá hoại đám cưới của Hương. Nó muốn Hương chết để linh hồn của em đi theo nó.
Từ ngày cưới chồng, vào tháng 6-2011, Hương liên tiếp bị quỷ nhập hành hạ. Cứ vài ngày nó lại hiện về hoặc nhập vào thân xác cám dỗ em cùng người thân trong gia đình đi theo nó. Không cám dỗ được, thì nó lại khiến Hương bị mù, hoặc câm, điếc. Nhiều đêm, hai vợ chồng đang ngủ, con quỷ với khuôn mặt lửng lơ trên không trung, hai mắt đỏ lòm hiện về dọa nạt em, khiến em luôn trong trạng thái sợ hãi.
Không có cách nào thoát khỏi con quỷ, anh Hùng đã đã quyết định đưa vợ chồng Hương vào Củ Chi sinh sống. Hiện hai vợ chồng giúp bố chăm sóc vườn rau muống để kiếm sống. Từ ngày vào Củ Chi, thoát khỏi xứ Phú Giáo này, Hương cố gắng không nghĩ nhiều đến con quỷ nữa, nên em rất ít khi bị quỷ nhập. Từ lúc bụng Hằng to lên, thai được 5 tháng, thì “con quỷ” cũng ít nhập vào em hơn.
Trong suốt quá trình trao đổi với chị Niên, mẹ của Hằng và Hương, tôi thấy chị tin tưởng tuyệt đối vào quỷ và Chúa. Chị tin rằng, con quỷ tìm đến gia đình chị là ý của Chúa, để nói với thế giới này điều gì đó. Chị tin rằng, Chúa luôn ở bên phù hộ gia đình chị.
Tôi đề xuất gia đình đưa hai em lên các khoa thần kinh, hoặc bệnh viện tâm thần tuyến trung ương, để bác sĩ khám xét, điều trị, hoặc sẽ giới thiệu gặp chuyên gia tâm lý, bác sĩ thôi miên, tìm cách “trục quỷ” khỏi người hai em. Tuy nhiên, chị Niên từ chối các phương pháp điều trị mà tôi nêu ra. Chị chỉ tin vào sự nhiệm màu của Chúa mà thôi.
Trong khi đang trò chuyện với gia đình chị Niên, thì tôi nghe tiếng “rầm” ở ngoài ngõ. Mọi người chạy ra, thì ôi thôi, một ông trong làng chạy xe máy, kéo xe lôi đằng sau đã móc vào đầu chiếc ô tô vừa mua, chưa có một vết xước của tôi, khiến vỡ bung cả mũi xe. Mọi người xì xầm bàn tán và ai cũng khẳng định rằng con quỷ ra tay hại nhà báo.
Ông này tái mặt giải thích: “Tôi cũng không hiểu vì sao cái xe này lại móc vào ô tô của anh. Tôi đã tránh rất xa rồi. Có lẽ con quỷ cố tình làm vậy”. Chẳng phải do con quỷ, thì tôi cũng nỡ lòng nào đè ông nông dân này phải đền. Tôi chào gia đình chị Niên và mọi người rồi ra về. Tôi đi chầm chậm dọc đường làng. Vừa đi được độ 50m, thì một con chó màu trắng, độ 10kg đang đứng bên đường, bỗng lao thẳng vào bánh xe ô tô và bị xe của tôi kẹp chết.
Mọi người nhao nhao chạy đến, chủ nhà cũng lao ra. Thế là mất toi bạc triệu tiền đền rồi, nhưng được cái là có thịt chó ăn. Thế nhưng, ai cũng khẳng định do con quỷ xui khiến con chó hại tôi. Ông chủ thương con chó lắm, nhưng vì do con quỷ, chứ không phải lỗi của nhà báo, nên mời nhà báo đi tự nhiên, không phải đền gì cả. Tôi chẳng biết nên oán trách hay cám ơn “con quỷ” đang hoành hành ở vùng đất này nữa.
Nhưng tôi chợt nghĩ rằng, nếu cả làng, cả xã, cả huyện, cả giáo phận Bùi Chu đều tin mù quáng, tin tuyệt đối vào con quỷ thế này, thì con quỷ sẽ không thể ra khỏi người hai thiếu nữ Phạm Thị Hằng và Phạm Thị Hương.
-----------------------