Triệu phú người Canada Jim Woodford có một cuộc sống mà hầu hết thế nhân chỉ có thể mơ ước. Ông thích bay và trở thành một phi công thương mại, mỗi ngày được làm những việc mình yêu thích với mức lương cao. Đồng thời, ông cũng là một doanh nhân thành đạt, sở hữu khối lượng lớn bất động sản, ô tô hạng sang, du thuyền, máy bay riêng, ngựa… Có thể nói ông muốn gì cũng đều có được. Bản thân ông cũng nói, ông cảm thấy bản thân ông là người “không gì có thể làm khó được ông”.
Tuy nhiên, khi Jim tỉnh dậy sau giấc mơ vào lúc nửa đêm, ông thường có cảm giác trống rỗng: “Chỉ thế thôi sao? Cuộc đời của mình là như thế này sao?” Những câu hỏi như vậy đôi khi hiện lên trong đầu ông, nhưng cách ông ứng đối với chúng là ngày hôm sau sẽ mua xe thể thao nhanh hơn, bay máy bay lớn hơn. Và khi vợ ông, Larraine Woodford, nhắc đến Chúa với ông, ông căn bản không lắng nghe chút nào, vì nghĩ rằng đó chỉ là những chuyện thần thoại hoang đường bịa ra hoặc là những việc hư giả.
Nhưng một việc gì đó rất đặc biệt đã xảy ra, và nó đã thay đổi ông mãi mãi.
Hội chứng Guillain-Barré
Chuyện xảy ra vào năm 2009, khi Jim đã 61 tuổi. Một ngày nọ, Jim bị ốm, ông cảm thấy đầu đau não chướng, không thể ra khỏi giường nên đã đến gặp bác sĩ. Bác sĩ nói với ông rằng đó chỉ là cảm mạo, về nhà nghỉ ngơi là sẽ ổn. Tuy nhiên, mọi chuyện không như mong đợi. Sau khi nghỉ ngơi thêm vài ngày, Jim chỉ cảm thấy mình ốm hơn, ông thậm chí không thể nuốt được đồ ăn, cảm giác thân thể tê bì ngày càng nghiêm trọng. Nhưng sau khi bác sĩ thực hiện một loạt các cuộc kiểm tra, cũng không phát hiện vấn đề gì đặc biệt, nên đã yêu cầu Jim tiếp tục về nhà nghỉ ngơi bồi dưỡng. Khi Jim đến gặp bác sĩ lần thứ ba, ông vừa bước ra khỏi xe thì ngã gục ở bãi đậu xe, cuối cùng bác sĩ cũng nhận ra rằng có thể có nhiều nguyên nhân hơn chỉ đơn giản là cảm mạo. Nhưng họ vẫn không thể nhanh chóng tìm ra nguyên nhân căn bệnh của Jim, và Jim đã bỏ lỡ cơ hội chữa trị tốt nhất.
Jim cho biết ông không đổ lỗi cho các bác sĩ, vì ông mắc phải một căn bệnh rất hiếm gặp có tên là hội chứng Guillain-Barré (GBS). Đây là một loại bệnh miễn dịch có thể gây tê liệt cơ cấp tính, đồng thời cũng đau dây thần kinh nghiêm trọng khắp cơ thể, trong những trường hợp nguy kịch có thể gây tử vong. Tuy nhiên, căn bệnh này hiếm đến mức nhiều bác sĩ cả đời cũng không bao giờ gặp phải một bệnh nhân như vậy, nên lúc đó chưa có bác sĩ nào nghĩ đến căn bệnh này.
Sau khi chẩn đoán, bác sĩ đã truyền cho Jim một lượng máu lớn, gần như là đổi máu. Tuy nhiên, trong huyết dịch lại nhanh chóng chứa đầy virus hoặc vi khuẩn loại này. Dù thế nào đi nữa, Jim đã cứu được mạng sống dưới sự điều trị liên tục của bác sĩ, nhưng cơn đau dữ dội ở các dây thần kinh khắp cơ thể vẫn luôn ở bên ông.
Jim mô tả, đó là nỗi đau phá hủy tất cả. Ông không còn có thể tận hưởng cuộc sống thoải mái, hạnh phúc như trước đây, không còn có thể thực hiện tất cả những sở thích của mình như lái máy bay, cưỡi ngựa, v.v. Ông chỉ có thể dựa vào thuốc để giảm đau mỗi ngày, nó mang lại cho ông 3-4 giờ tương đối thư giãn. Ngay cả trong hoàn cảnh này, Jim cho biết, ông không hề suy xét nội tâm hay cầu xin Chúa giúp đỡ dù chỉ một lần, Jim nhớ lại rằng lúc đó bản thân quá kiêu ngạo.
Nhưng nỗi đau quả thực không thể chịu nổi, mà bản thân vẫn còn công việc phải giải quyết, phải làm sao đây? Jim phát hiện, nếu uống nhiều thuốc giảm đau hơn, thời gian giảm đau sẽ lâu hơn, vì vậy ông bắt đầu sử dụng thuốc giảm đau quá liều sau lưng bác sĩ và vợ, lại còn giấu những viên thuốc ở nhiều nơi khác nhau để có thể tự uống vài viên bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, ông không ngờ một kết cục khủng khiếp đang chờ đợi mình.
“Chúa ơi, hãy tha thứ cho con”
Thời gian đến vào ngày 21/4/2014, một buổi chiều đầu xuân, lúc đó Jim đang giao dịch một khối địa sản, thì nhận được cuộc gọi từ công ty yêu cầu xác nhận ranh giới địa sản chính xác, nên ông lái xe tới đó một mình. Đó là một mảnh đất rộng lớn. Nghĩ đến việc phải đi vòng quanh khu đất để kiểm tra, Jim do dự, rồi nhìn thấy lọ thuốc được đặt trong xe. Tuy nhiên, ngày hôm đó ông đã uống quá liều thuốc giảm đau, nhưng ông nghĩ sẽ ổn thôi nếu uống thêm một viên nữa.
Ông nuốt những viên thuốc, chờ đợi cảm giác ấm áp, êm dịu mà ông luôn cảm nhận được. Tuy nhiên, ông đột nhiên cảm thấy bắp chân đau rát, cảm giác mạnh đến nỗi ông tưởng xe đang bốc cháy, nhưng khi nhìn xuống thì thấy xe không hề bốc cháy. Cảm giác bỏng rát không ngừng dâng cao, ông cảm thấy bản thân không thở được, như bị mắc kẹt trong một chiếc ô tô ngập trong nước. Lúc này, trong lòng ông chợt dâng lên một cảm xúc mãnh liệt, đó không phải là sợ hãi, mà là hối hận, đồng thời xuất hiện một ý nghĩ mà ông chưa từng có trước đây: Mình sẵn có một cuộc sống thành công mà người khác mơ ước, nhưng mình lại chưa bao giờ cảm tạ Đấng Sáng Thế, mình cứ nghĩ là tự mình tạo ra hết thảy. Với sự tiếc nuối sâu sắc, Jim, người vốn tin vào thuyết vô thần, hét lên một câu. Jim cho biết, trong suốt sự việc này, ông đã hét lên hai câu mà ông không bao giờ quên. Câu đầu tiên là: “Chúa ơi, hãy tha thứ cho con.”
Đột nhiên, ông cảm thấy mọi thứ phục hồi trở lại bình thường, sự thống khổ của khó thở và cơn đau dữ dội biến mất. “A ha, mình biết mình là đúng, đáng ra mình phải nuốt cả lọ thuốc giảm đau sớm hơn mới phải.” Jim cảm thấy thoải mái đến mức mở cửa xe bước xuống, đi bộ 15 đến 20 feet, ông có cảm giác nhẹ nhàng thanh thoát giống như những gì ông đã trải qua trong nhiều năm, áp lực và cơn đau như chiếc áo khoác nặng nề đều biến mất, cảm thấy bản thân như trở lại tuổi 16.
Vừa lúc đang vui mừng, ông quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy rất tức giận, tại sao trong xe của tôi lại có người ngồi? Lại còn ngủ trên vô lăng? Ai cho phép điều đó! Ông muốn lao tới ngay lập tức, nhưng dù cố gắng thế nào cũng chỉ có thể tiến về phía trước từng chút từng chút một. Cuối cùng khi đến gần xe, ông mới phát hiện người “đang ngủ” chính là ông, máu chảy ra từ miệng và mũi…
Đang lúc cảm thấy kinh hãi, thân thể của ông bắt đầu lùi về phía sau, đồng thời thăng lên cao. Làm sao thế này? Không có máy bay thì người làm sao có thể bay? Jim không thể hiểu nổi. Ông nhìn xuống chiếc xe của mình lúc này, đôi mắt ông như có sức xuyên thấu, xuyên qua thùng xe nhìn thấy mọi thứ bên trong.
Đột nhiên, ông bị thu hút bởi cảnh tượng trên bầu trời. Một chiếc nhẫn vàng khổng lồ xuất hiện cách ông khoảng 200 feet, với đường kính rộng khoảng 60 feet. Đột nhiên, ánh sáng vàng chói lóa phát xa ra từ giữa chiếc nhẫn vàng, ông bị hút vào bên trong chiếc nhẫn. Ông cảm thấy mình đang bay với tốc độ cực nhanh, có thể nhìn thấy những ngôi sao lướt qua nhanh chóng, tuy nhiên, ông không nghe thấy một âm thanh nào trong suốt quá trình, xung quanh một màn im lặng.
Khi đi đến cuối đường hầm, trước mặt là một màn sương mù. Jim cẩn thận duỗi chân ra, phát hiện mình đang bước đi trên mặt đất kiên cố. Lúc này, sương mù tan đi, ông nhìn thấy một đồng cỏ hoàn mỹ, mỗi chiếc lá đều tươi xanh, kích cỡ đều nhau. “À, người ta thường nói ‘Cỏ luôn xanh hơn ở phía bên kia’, xem ra không sai, cách bức tường hóa ra là thiên đường.” Jim nói đùa với chính mình, sau đó bắt đầu quan sát môi trường mới này.
Ông nhìn thấy bên phải mình một khung cảnh tuyệt vời nhất, một đồng cỏ đầy hoa rực rỡ, thật phong phú và mỹ lệ, rất nhiều loài hoa trong số đó Jim không biết hết tên. Mọi thứ đều tươi sáng và lấp lánh. Ông nhìn lên bầu trời xanh, không có mặt trời, mọi thứ dường như tự phát sáng, mang lại cảm giác thần kỳ.
Lúc này, Jim bắt đầu nhìn sang bên trái, phát hiện màu sắc của cỏ dần dần chuyển từ xanh ngọc lục bảo sang nâu, đen và cuối cùng thành một mảnh đất cháy xém. Người ta nói “Tâm hiếu kỳ hại chết con mèo”, câu này cũng áp dụng cho linh hồn của Jim. Jim thắc mắc tại sao khung cảnh hai bên lại khác nhau đến vậy, nên ông bước vài bước sang bên trái để xem ở đó có gì.
“Chúa ơi, xin hãy cứu con”
Jim cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực thẳm. Dưới đáy vực thẳm là ngọn lửa đang cháy, chướng khí lơ lửng trên đó. Jim đang định rời khỏi đây, nhưng đúng lúc này, ngọn lửa dưới đáy vực sâu đột nhiên bùng cháy dữ dội hơn, ngọn lửa càng sáng hơn, một cánh cửa lớn mở ra. Tiếng mở cửa giống như tiếng cọt kẹt của một cánh cửa to, dày và rỉ sét bị đẩy mạnh ra.
Trước sự kinh hoàng của Jim, một sinh vật to lớn và đáng sợ xuất hiện từ cánh cửa. Sinh vật này có thân thể hình tròn tròn, trên thân ngọn lửa đang bốc cháy. Nó dường như đang tìm kiếm thứ gì đó dưới đáy vực thẳm. Đột nhiên, nó dường như nhận thấy sự hiện diện của Jim, nên bắt đầu ngước nhìn Jim.
Jim nói, ông vĩnh viễn không bao giờ quên đôi mắt khủng khiếp của sinh vật quỷ dữ, đầy hận thù, không phải thống hận cá nhân ông, mà là thống hận tất cả mọi người. Cùng lúc đó, sinh vật kia bắt đầu hét lên. Âm thanh đó không phát ra từ miệng nó, mà từ bên trong cơ thể nó. Jim kể, cảm giác như sinh vật này có thể nuốt chửng những linh hồn, và những linh hồn đó đang than khóc bên trong.
Sinh vật khủng khiếp bắt đầu trèo lên vực thẳm, hướng về phía Jim. Dường như nó biết Jim, nó gọi tên ông bằng thứ giọng trầm đáng sợ, “Jim, Jim, chúng tôi ở đây đợi bạn, chúng tôi ở đây đợi bạn, hãy tham gia cùng chúng tôi, hãy đến với chúng tôi.”
Jim sợ hãi đến mức quay người lại cố gắng trốn thoát, nhưng sinh vật đó di chuyển rất nhanh, đã bò ra ngoài. Jim cảm thấy nội tâm vừa sợ hãi vừa đau đớn. Ông nghĩ rằng, bản thân mình hàng ngày cũng tính là người tốt, cũng tiếp tế cho người nghèo, bản thân rốt cuộc đã làm gì sai mà đáng phải xuống địa ngục?! Lúc này, ông hét lên câu thứ hai mà ông vẫn còn nhớ rõ: “Chúa ơi, xin hãy cứu con”.
Nói xong, ông nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện ba điểm sáng. Ba điểm sáng này bay về phía ông, càng lúc càng gần hơn, hòa vào nhau. Một luồng ánh sáng rực rỡ xuyên qua Jim và bắn ra phía sau ông. Sau đó Jim nhìn lại, sinh vật gớm ghiếc kia đang rên rỉ giận dữ, nhanh chóng rút lui như một con chuột chạy trốn về hang, trở lại vực thẳm.
Bóng tối và tà ác không có chỗ trong ánh sáng của Thần. Hóa ra điều này là sự thực, lần này Jim đã thực tại cảm thụ được điều đó. Ông quay về phía nguồn sáng, nhìn thấy một điều khiến ông kinh ngạc.
Gặp gỡ Thần và thiên sứ
Trong biển ánh sáng tường hòa và yêu thương, Jim nhìn thấy ba sinh mệnh thần thánh đang tiến về phía mình, những người mà ông gọi là thiên sứ hộ mệnh. Ba thiên sứ này rất cao, một vị cao 10 feet, vị kia cao 12 feet, và vị cuối cùng, ăn mặc như một võ sĩ, cao khoảng 15 feet. Họ đều có mái tóc dài màu bạc, phát ra ánh sáng vàng và có đôi cánh khổng lồ phía sau. Jim kể rằng ông không thể biết giới tính của ba vị thiên sứ, bởi vì họ đều duyên dáng và thanh lịch như phụ nữ, đồng thời lại mạnh mẽ như những võ sĩ. Tất cả những gì ông có thể mô tả là họ là thể kết hợp của tất cả những điều tốt đẹp, là những sinh mệnh hoàn mỹ nhất.
Thiên sứ đến bên Jim và nhìn ông chằm chằm với đôi mắt màu tím. Một giọng nói mỹ diệu xuất hiện trong tâm trí Jim, “Jim, đừng sợ, vì chúng tôi là những người bạn trung thành của anh.” Các thiên sứ ôm Jim vào lòng an ủi, rồi cung kính cúi chào ông, cúi người thật thấp, đầy vẻ kính trọng và thuận tòng. Điều này khiến Jim cảm thấy chân tay luống cuống, trong tâm nghĩ, nên là mình phải cung kính cúi chào họ, cảm tạ họ đã cứu mình, vì sao họ lại cúi đầu trước mình kia chứ? Thiên sứ đáp lời ông, nói: “Khi chúng tôi nhìn vào loài người, chúng tôi thấy tia sáng cuộc sống của chủ nhân chúng tôi.”
Sau đó, Jim đi theo thiên sứ trên đồng cỏ hoàn mỹ, một vài con ngựa phi nước đại ở phía xa. Jim thích cưỡi ngựa, chính là trên lưng ngựa mà ông và người vợ Lorraine, đã gặp nhau. Jim bước lại gần con ngựa, dùng tay vuốt ve cơ thể phát sáng của con ngựa. Khi ông rút tay về, ánh sáng dường như dính vào tay ông, bị hút lên 10 đến 12 inch trước khi quay trở lại con ngựa.
Sau đó thiên sứ đưa Jim lên một nơi cao, yêu cầu ông nhìn xuống. Jim nghĩ đó là một cái hồ phản chiếu hay gì đó, nhưng cả thiên đường đều mở ra trước mắt ông. Đường phố trong thành đều là sắc vàng kim, nhưng đó không phải là loại vàng của nhân gian. Jim trên thiên đường đã không nhìn thấy người thân, bạn bè, những người hay sự vật liên quan đến ông. Sau này ông mới biết rằng, vì ông không được phép lưu lại thiên đường, nên ông không thể nhìn thấy bất kỳ liên kết nào với thiên đường.
Sau khi du hành đến thiên đường, Jim quay trở lại đồng cỏ bên ngoài thành phố trên thiên quốc. Lúc này, ông nhận thấy thiên sứ hộ mệnh cao 15 feet đang đứng cách ông khoảng 40 đến 50 feet, thiên sứ quỳ xuống đất, trên tay nâng một cuốn sách. Và bên cạnh thiên sứ là một vị Thần vĩ đại hơn, vị Thần đó đang đọc cuốn sách trên tay thiên sứ.
Nhưng cuốn sách này rất mỏng, mỏng như một cuốn thực đơn quán ăn ven đường. Trong chớp mắt, Jim hiểu rằng đó chính là cuốn sách sinh mệnh của ông, ghi lại những việc thiện ông đã làm trong đời. “Thành tựu một đời của mình nhỏ bé và bạc bẽo như vậy sao?” Jim nghĩ bản thân là người tốt, nhưng không ngờ cuối cùng bản thân chỉ có thể cho Thần thấy được thế này. Jim cảm thấy xấu hổ và thống hận.
Sau khi Thần đọc xong cuốn sách sinh mệnh của Jim, đã quay sang ông. Mặt đối mặt, Jim nhìn thấy ánh sáng vàng kim chảy trên thân thể Thần như nước, trong mắt Thần tràn ngập tình yêu, sự quan tâm và từ bi vĩnh hằng vô tận. Jim mô tả rằng ông cảm thấy như thể trong trời đất này, Thần chỉ sáng tạo ra một cá nhân ông, như thể ông là đứa con yêu thích duy nhất của Thần. Ngay lập tức, Jim quỳ xuống và bò về phía Thần. Ông cảm thấy bản thân vĩnh viễn vĩnh viễn là người của Thần, ông dường như đang trở về nhà, cuối cùng cũng tìm thấy điều mà bản thân ông hằng tìm kiếm cả đời.
Hai thiên sứ hộ mệnh xuất hiện và chặn bước tiến của Jim, Jim đẩy họ ra và tiếp tục bò về phía Thần. Lúc này, Thần từ từ giơ tay phải lên, lòng bàn tay hướng về phía Jim, hàm nghĩa rất rõ ràng, Ngài bảo Jim không được tiếp tục đến gần nữa.
Nhiệm vụ Thần giao
Thần vẫn nở nụ cười dịu dàng nhất trên khuôn mặt, nói với Jim: “Jim, con trai của ta, thời gian của con vẫn chưa đến. Hãy quay về và kể cho mọi người những điều thần kỳ mà chúng ta đã triển hiện cho con thấy.”
Chỉ khi đó Jim mới nhận ra ông không thể lưu lại trên thiên đường, không thể ở lại bên Thần. Ông bắt đầu van xin một cách khó khăn, nói với Thần rằng việc đến bên Thần là ý nghĩa hết thảy sự tồn tại của ông. Ông hứa rằng ông sẽ không gây rắc rối, cầu nguyện Thần cho ông ở lại.
Tuy nhiên, ý chỉ của Thần là bất khả vi kháng. Hai thiên sứ hộ mệnh đã đưa Jim trở lại nhân gian. Ngay khi Jim ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng để cầu Thần một lần nữa, thì Thần đã biến mất. Thiên sứ mặc giống võ sõ đứng phía sau ông. Lần này, thiên sứ trông cao hơn, cao hơn 15 feet, với đôi cánh dang rộng hoàn toàn đến đỉnh đầu. Jim biết rằng các thiên sứ sẽ dõi theo ông, chỉ cho ông con đường phía trước.
Trong giây lát, Jim cảm thấy mình đã tiến vào một đường hầm đen kịt. Ông nghe thấy tiếng nước, cảm giác rất lạnh, cơn đau bỗng quay trở lại. Ông cảm thấy bản thân đang rơi xuống với tốc độ cực nhanh, rơi mãi… Đột nhiên, ông mở mắt ra.
Sau đó, ông nghe nói hành động của mình khiến một y tá sợ chết kheieps. Bởi vì trong khi Jim đang trải qua cuộc du hành lạ trên thiên đường, thì nhân gian đang nháo nhào cấp cứu cho ông.
Vợ của Jim, Lorraine kể lại rằng, sau khi bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cấp cứu, đã nói với bà rằng não của Jim bị tổn thương nặng, não không có bất kỳ phản ứng nào. Hầu hết các cơ quan của Jim đều bị tê liệt, toàn bộ cơ thể ông được bao phủ bởi các ống dựa vào nguồn cung cấp máu để duy trì hoạt động của các cơ quan. Bác sĩ nói với Lorraine: “Ông ấy đã không thể cứu được nữa.” Các bác sĩ và y tá đã đợi các con của Jim đến gặp ông lần cuối, đã đến lúc tắt thiết bị giúp duy trì sinh mạng của ông.
11 giờ sau khi “qua đời”, Jim mở mắt ra, huyết áp bắt đầu tăng lên trở lại, các cơ quan trong cơ thể bắt đầu phục hồi hoạt động. Cô y tá vội vã đi tìm Lorraine. Sau khi Jim nhìn thấy vợ, ông cố gắng nói một câu: Lorraine, anh đã nhìn thấy Chúa, Chúa có một con ngựa…
Hiện tại Jim đã khỏe mạnh trở lại. Hưởng thụ vật chất thế gian không còn là điều ông theo đuổi nữa, ông nhớ lại nhiệm vụ được Thần giao phó, đem trải nghiệm của mình viết thành cuốn sách có tên “Thiên đường, một hành trình bất ngờ” để chia sẻ trải nghiệm kỳ lạ của mình với mọi người, toàn bộ số tiền thu được từ bán sách đều dùng cho sự nghiệp từ thiện.
Jim luôn lo lắng về độ dày của cuốn sách sinh mệnh của mình. Ông chia sẻ rằng bản thân nhất định phải làm nhiều việc thiện hơn, và tôn vinh Thần. Nếu Thần cho phép ông trở lại thiên đường một lần nữa, ông hy vọng cuốn sách sinh mệnh của mình sẽ có thể vừa dày vừa nặng, đến mức ba vị thiên sứ mới có thể khiêng nổi nó. Jim, cố lên nào!
Theo Epoch Times